Một chút về Hí Hoáy

Có một sự thật rằng là để vẽ, để tạo dựng và hình thành một sản phẩm về vật chất hay tinh thần là rất khó. Quãng thời gian đó người ta gọi là quá trình, một quá trình của buổi ban đầu lên ý tưởng, rồi có dự định, rồi chuyển biến thành hành động và cuối cùng là một sản phẩm hoàn thiện. Khó khăn có, rủi ro có, nhưng tâm huyết và trí tuệ cũng có.
Thế mà, một sự thật nữa đã được chứng minh song song với thuyết đầu tiên rằng: việc gôm, tẩy rửa và xóa bỏ còn khó khăn hơn gấp vạn vạn lần.
Vì người ta biết rằng sản phẩm đó đã được cực nhọc hình thành như thế nào, việc xóa bỏ nó giờ đây không chỉ đơn giản là gôm,là tẩy đi một vết dơ mà là phủ nhận hoàn toàn công sức bấy lâu nay, tâm huyết và trí tuệ bấy lâu nay.Xóa đâu chỉ là việc nói là làm được.Bởi có ai tự vẽ một Vạn Lý Trường thành mất cả tháng trời rồi trong phút chốc nông nổi buổi chiều tà, buông nỗi buồn nơi xa vắng và quyết định về nhà tẩy đi từng đường nét một, từng chi tiết một hay không?


Người ta nói xóa bỏ là một việc chừng quá khó và có vẻ quá sức đối với mọi người chẳng qua là vì con người ta thực không muốn xóa,không muốn quên đi.Trái tim không muốn, không cho phép nhưng hiện thực cứ xúi giục lí trí là hãy làm đi, hãy quyết định và hành động đi.Xóa rồi quên,đau một lần rồi thôi.Hay là giữ rồi đeo lúc lắc nỗi buồn ấy trên vai?
Không phải ai cũng can đảm để quyết định và có lẽ không phải ai cũng bản lĩnh đối diện với sự thật và tập cách dứt bỏ, lãng quên.
Nhưng cuộc đời là vậy. Chúng ta càng giữ thì lại càng khó nắm bắt. Chúng ta càng day dưa thì chúng ta càng đau khổ. Chúng ta càng mộng tưởng nhiều viễn cảnh tươi đẹp thì hiện thực lại càng không cho phép chúng ta làm điều đó.
Đôi lúc, con người ta ngu muội sống trong thứ tình cảm trừu tượng gọi là ĐƠN PHƯƠNG. Nó như một hạt mầm đã chết nhưng người nông dân vì quá yêu và quá trân trọng không chấp nhận được sự thực đó, rồi trong cái dáng vẻ co ro, lo lắng, sợ hãi và khao khát yêu thương đến tột bực,họ đã vun trồng nó, tưới tắn và nuôi dưỡng nó. Rồi ảo tưởng cho rằng hạt mầm đang lớn dần lên,nở hoa và đang trĩu quả...Để đến lúc tự cho rằng hoa đã ngát,trái đã chín và mình phải thu hoạch thì mới đau đớn nhận ra rằng: ĐIỀU KÌ DIỆU KHÔNG XUẤT HIỆN, KÌ TÍCH CHẲNG TÌM ĐẾN.Đến lúc này,liệu muốn xóa muốn quên thì có làm được không?
Có khi, phải tập xóa để còn vẽ tiếp một tác phẩm khác.
Có khi, phải lãng quên một lần để còn chắt chiu hy vọng và niềm tin sống.
Nỗi buồn cũng thật đẹp khi tự nó đã mang một màu sắc khác biệt.
Nhưng cuộc đời quá ngắn ngủi để chứa chấp nó quá nhiều.
Buồn nhiều hay ít không quan trọng, buồn vì điều gì và điều đó có ý nghĩa hay không thì mới cần phải nói đến.
"ĐỪNG TẮM MÌNH HAI LẦN TRÊN MỘT DÒNG SÔNG" :)

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Trải nghiệm thực tế: ẨM THỰC VIỆT NAM